Lonely
"Cô đơn"
![Untitled-1.png](https://static.wixstatic.com/media/9a5935_67e35b76ec7144e89d88d5bbab9d3dca.png/v1/fill/w_980,h_913,al_c,q_90,usm_0.66_1.00_0.01,enc_avif,quality_auto/9a5935_67e35b76ec7144e89d88d5bbab9d3dca.png)
Không biết có phải cô đơn không, có thể là tự cái đầu óc hay suy nghĩ ấy dẫn dụ ra như vậy, từ những cảm giác cứ ngày một chất chứa ngày một nhiều.
Một ngày nào đó, trong cuộc đời,
Khi tình yêu chết không một lời.
Ấy thế là, một ngày nào đó trong cuộc đời, tự nhiên thấy chẳng biết phải nói chuyện với ai cả. Người mình từng nói chuyện, người mình từng đi chơi cùng, tất cả đâu mất rồi?
Ấy vậy là thành cô đơn.
Rồi một ngày nào đó trong cuộc đời, một người bạn, một thằng em, người duy nhất tìm đến tận nhà tìm mình xem còn sống hay đã chết khi mà facebook deactive tới gần nửa tháng... Lại lan man. Nó đi mất không một dấu vết, không một liên lạc. Thế mà lần ấy mình đã nghỉ chẳng cần thiết phải cố cô đơn.
Vậy là bỏ những người bạn nhỏ ở nhà. Với cô đơn.
Thỉnh thoảng, mở facebook lên, thấy nick vài người bật sáng. Hỏi vài câu. Rồi không thấy trả lời nữa. Mình ở lại với cô đơn. Đôi khi, mình lại làm người khác thấy cô đơn - như vậy.
Mình cũng tham lam, việc gì cũng muốn, nhiều điều muốn nói nhưng lại thôi. Vậy là lại thu xếp lại tất cả cảm xúc, gói ghém lại, buộc thật chặt không cho nó bung ra. Cất sâu, sâu tới nỗi muốn lôi ra cũng khó. Rồi thu mình trong cô đơn, làm vài điều mình muốn.
Cô đơn khiến cảm xúc trở nên tẻ nhạt tới phát buồn, tự mình biết mình bị trói, và chẳng thể thoát ra. Nhiều khi... cũng như rất nhiều người từng thấy. Có những người luôn luôn cười thật tươi, như thể sinh ra để cười, nhưng có những người còn chẳng biết cười sao. Họ không biết, không thích, hay không thể? À, họ không thể.
Cô đơn nhiều khi không phải là cần một ai đó.
Cô đơn là không biết làm sao để hết cô đơn.
Nói vậy chẳng hoá ra dùng một định nghĩa tối để giải thích cho một định nghĩa tối hơn.
Bởi vì có gì đó, trong tận sâu thâm tâm, vẫn luyến lưu cô đơn lắm.